Giỏ hàng rỗng
Ngay từ giây phút bắt đầu, không ai muốn lựa chọn một người sẽ khiến cho ngày sau của bạn trở nên đau thương. Ai cũng muốn lựa chọn một cuộc sống lặng yên, nhưng cuộc đời vốn dĩ đâu phải là hoàn hảo như vậy. Vài giây trước ta như người xa lạ, vài giây sau chính người xa lạ ấy làm cho bạn được nếm trải vô vàn cảm xúc. Người ta bỏ đi để lại cho bạn một vết thương, rồi dần dần lằn lặn trở thành vết thương trong tim. Nhưng mấy ai hiểu được một trái tim đầy sẹo ấy vốn không xấu đi mà còn đẹo hơn trước; cái đẹp của trưởng thành và bi thương. Giống như hai người phụ nữ trong câu chuyện “Con vịt và hai người đàn bà” nơi họ cũng đang mang trong mình trái tim đầy vết sẹo. Nhưng cái cách mà Mai và Lữ lựa chọn đây là gì? Họ chọn cách chấp nhận số phận hay lựa chọn cách sẽ vượt qua nó. Đôi khi chúng ta cũng vui vẻ và đón nhận, rồi nhìn mọi việc tích cực hơn, rồi mong mọi thứ sẽ khác đi. Có lẽ nó vẫn vậy nhưng biết đâu đó thời gian sẽ làm ta tươi sang hơn.
***
Trích đoạn:
“Vàng buông Hảo ra, thẫn thờ nhìn Hảo đang đau đớn hướng mắt lên, thẳng cái nhìn về đôi mắt của Vàng rồ dại vì thèm muốn. Hảo nhìn – Hảo nằm im lặng nhìn, không vùng vẫy, không giãy đạp, không kêu khóc. Chỉ lặng im và nhìn. Hai dòng nước mắt trôi ra theo tủi, theo nhục, theo trách móc, theo thất vọng… Vàng lừng khừng cúi xuống. Hảo quay mặt đi, cố tránh. Vàng khựng lại ở cái đoạn khom khom, không muốn đứng thẳng dậy, không dám cúi xuống hẳn. Hơi thở Vàng nặc mùi rượu cồn rẻ tiền. Hơi thở Hảo nồng mùi cháo mứa của con. Hai hơi thở phả vào nhau giữa cái khoảng cách đủ xa để ra đi mãi mãi khỏi nhau và cũng đủ gần để tiến đến nơi rồi sẽ nhìn nhau bằng ký ức đau đớn bị bóp vụn.
- Tui… tui tưởng anh khác… anh Vàng à! – Hảo nói, trong nức nở run run.
- Tui… tui… anh… không phải! Là… là… – Vàng lúng búng.
- Anh đi đi!
- Hảo! Anh… anh… để anh nói…
- Đi đi! – Hảo rú lên chua chát, vùng bật người thẳng dậy, xém chút thì va thẳng vào Vàng.
Hai cái nhìn chỉ cách nhau một gang tay. Mùi nước mắt mặn đắng của Hảo phả thẳng vào lòng Vàng. Vàng thở mạnh một cái, khẩy cái hơi thở của kẻ say vào gương mặt lạnh tanh bởi quá nhiều xúc cảm đan nhau của Hảo. Vàng đi! Nhanh còn hơn cả khi Vàng đến và vồ vào Hảo.
Hảo chóng chếnh nhìn theo rồi bật ra phía cửa, nơi Vàng vừa biến mất. Một nỗi sợ vô hình bất thình lình ập đến rồi lớn lên quá nhanh khiến Hảo không kiềm chế được mình.
- Vàng! Anh Vàng ơi! – Hảo cố với theo bóng Vàng đã không còn nhìn thấy nữa.
Ngay lúc ấy, gương mặt lạ quen cùng nụ cười khả ố ập thẳng nhanh đến. Hảo bàng hoàng khựng lại, trừng mắt sợ hãi và hoảng hốt. Là hắn…”
Mời bạn đón đọc.
Hãy Đăng ký