Giỏ hàng rỗng
Katy nhìn gương mặt đàn ông rắn rỏi âm thầm sau làn khói, vẻ hài lòng được chia sẻ câu chuyện khá là riêng tư của một người kín tiếng. Cô nghiêng người, vói lấy chai Blue khỏi balô cạnh đấy, rót hai ly cho hai người. Anh nói cảm ơn, vừa nhấp rượu vừa thầm mong cô sẽ không hỏi tiếp là làm thế nào anh thuộc rừng như thuộc bàn tay mình. Nhiều người vẫn hỏi thế khi đồng hành với anh.
Không thích nói dối, nhưng anh cũng không muốn nói thật trong trường hợp này rằng anh vốn là thằng con hoang của rừng. Những năm làm phó giám đốc kỹ thuật lâm trường anh đã góp phần làm cho rừng nghèo đi, và trước đó nữa, thời gian còn là lính trinh sát, anh đã bắn chết bao nhiêu là thú để cải thiện bữa ăn cho tiểu đội, kể cả những con chó rừng lông đỏ mà Katy đã bay từ Úc sang chỉ để mong mỏi ghi nhận sự sống sót của chúng...
Katy định tiếp tục câu chuyện thì dừng lại bởi tiếng khịt mũi liên tục của con chó. Từ tư thế nằm kê mõm lên hai chân trước nó nhổm hẳn dậy, mắt long lanh bắt ánh lửa, mũi hếch cao về hướng đầu nguồn. Dường như hương mùi thoáng qua trong không khí chưa đủ xác tín điều gì, con chó dịu xuống, nhưng vẫn đứng với cái đuôi dài dựng cong.
Nó chưa sinh đẻ lứa nào, phải không? Katy chuyển câu chuyện phiếm từ ông chủ sang con chó cái. Anh gật đầu, biết cô có thể đọc được tiểu sử con vật khá chính xác qua vẻ ngoài và những biểu hiện của nó. Ngoại đạo về động vật học như anh, nhưng với nhiều năm gần gũi với chúng, anh cũng đoán được phần nào tính cách, giá trị của một con chó trông thấy lần đầu.
Mời bạn đón đọc.
Hãy Đăng ký