Giỏ hàng rỗng
Hành trình tiến thân tại thế giới khác trong thân thể một bé gái của vị cựu trưởng phòng nhân sự lại tiếp tục.
Ngay sau khi không đoàn ma pháp sư số 203 của Tanya được thành lập và hoàn thành khoá huấn luyện chưa được bao lâu, Đại công quốc Dacia láng giềng cử 60 vạn quân bộ binh tiến hành tấn công xâm lược Đế quốc. Bất chấp bộ tổng tham mưu rối loạn bởi tin tức đau đầu này, chỉ mình Tanya nhận thấy đây là cơ hội không thể tốt hơn để không đoàn non trẻ của cô có được kinh nghiệm thực chiến cũng như lập những chiến công đầu tiên.
Cùng lúc ấy, cuộc chiến tiêu hao với Liên hiệp Hợp thương ở phía bắc và Cộng hoà ở phía tây vẫn diễn ra khốc liệt, đưa Đế quốc vào thế gọng kìm từ ba phía đông – tây – bắc. Một chiến lược đổ bộ cơ đội nhằm tháo gỡ tình thế khó khăn này được đưa ra với lực lượng nòng cốt là không đoàn ma pháp sư số 203 của Tanya. Cô bé với mái tóc vàng và đôi mắt xanh cùng giọng nói trong trẻo thánh thót cầu nguyện trên bầu trời chiến trường khốc liệt lại nối dài những truyền kỳ đáng kinh ngạc của mình.
Từ series dị giới quân sự đình đám đã tạo tiếng vang cực lớn của tác giả Carlo Zen với hơn 4 triệu bản in được bán ra trên toàn thế giới.
Tiếp tục tiến lên phía trước bởi vì không còn lựa chọn nào khác. Plus Ultra!
Mục lục:
Chương I: Chiến dịch Dacia
Chương II: Norden I
Chương III: Norden II
Chương IV: Ác ma ngoài khơi Norden
Chương V: Ác ma Rhine
Chương VI: Thử thách của ngọn lửa
Chương VII: Chuẩn bị tiến lên
Ngoại truyện: Giả nai
Lời tác giả
Lời dịch giả
Lời hiệu đính
Thông tin tác giả:
Carlo Zen
Minh hoạ bìa: Shinobu Shinotsuki
Trích đoạn sách:
Câu hỏi đầu tiên của Không đoàn trưởng Degurechaff là về tình hình không chiến của mặt trận.
Khi nhận được câu trả lời của người truyền tin từ Bộ Chỉ huy rằng không có thông tin nào về không lực địch, Không đoàn trưởng Degurechaff nghiêng đầu như thể vừa nhận được một báo cáo không thể tin nổi. Cô phải hỏi lại lần thứ hai, rằng đường truyền có đang bị vấn đề gì không?
Đáp lại câu hỏi, sĩ quan liên lạc khẳng định đường truyền vô tuyến lẫn hữu tuyến đều bình thường. Và thậm chí, kênh liên lạc FAC từ trung tâm kiểm soát Dacia vẫn đang được kết nối.
Ngay sau khoảnh khắc báo cáo trên, các sĩ quan phụ trách của Bộ Tư lệnh cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy dọc theo sống lưng mình. ...
Thiếu tá Degurechaff đang mỉm cười, thậm chí là đang cười với một vẻ mặt vui sướng tột độ. Trong giây phút ấy, không từ nào có thể diễn tả hết được sự kinh ngạc của toàn trụ sở.
Lúc đấy, không ai hiểu ra được ẩn ý đằng sau nụ cười ấy. Tuy nhiên, nếu bây giờ được nhìn thấy nụ cười mỉm đó có lẽ tôi cũng sẽ nở một nụ cười đáp lại y như vậy. Đó là nụ cười của một con thú săn mồi vô cùng dữ tợn, như niềm hân hoan của một con sói đói vừa nhìn thấy con mồi của mình.
Đúng vậy. Biểu cảm của Tanya thể hiện rằng thật khó tin khi một may mắn bất ngờ lại ập đến như vậy. Tuy nhiên, dựa trên lý trí mà nói thì đó là một sự thật đã được nói đến và xác nhận. Hiểu được điều này, một niềm hân hoan tràn ngập trong cô. Ôi! Phải chăng đó chính là tột cùng của cảm xúc? Đứng trước một cơ hội quá tốt như vậy, miệng cô vô thức nhếch lên một nụ cười không thể che giấu.
Một chiến trường hoàn toàn không có không lực địch?
Đúng, là chiến-trường-hoàn-toàn-không-có-khônglực-địch đó!!!
Ý nghĩa của việc này vừa ngọt ngào lại vừa kinh hãi. Nghĩ kỹ lại, bao nhiêu binh sĩ ở Norden và Rhine đã trông chờ phe họ sẽ giành được ưu thế trên không?
Nhưng tại Dacia, trong mắt của Tanya, uy thế hoàn hảo của không quân được đảm bảo bằng một lý do lẽ ra không được tồn tại trong chiến tranh thời hiện đại, “Không có không lực địch”.
Bầu trời không có không lực của quân địch ư? Thật lòng mà nói, quân đội Đại Công quốc Dacia có lẽ… xem như vô vọng rồi.
Tanya không định đánh giá thấp đối thủ nhưng xem ra lần này, cô đã đánh giá họ quá cao! Mặc dù trên chiến trường cũng thường xảy ra những tình huống ngoài dự tính, nhưng nếu là những tình huống ngoài dự tính đáng mừng như thế này thì rất đáng hoan nghênh.
Vận mệnh có thể thay đổi đến mức như thế này sao? Đúng, vận mệnh đang nghiêng về phía chúng ta
Ngày 24 tháng 9, chỉ là ngày sinh của Tanya trên giấy tờ nhưng có thể xem đây như là món quà sinh nhật đầu tiên. Khi nhận ra một ngày tuyệt vời đến vậy lại ập đến, Tanya muốn nhảy cẫng lên giữa đám đông như một đứa trẻ để thể hiện sự vui sướng của mình. Trong vô thức, thứ cảm xúc trào dâng trong lòng khiến má Tanya đỏ lựng. Cô thì thầm: “Ôi, thần linh ơi! Xin cảm tạ Ngài vì cơ hội ngàn năm có một này.”
Nói thẳng ra, khi ở tình trạng tâm lý bình thường, cô ấy có lẽ còn chẳng nhếch nổi khóe miệng của mình. Vì nó là biểu hiện cần có của một vị chỉ huy.
Quyền làm chủ trên không tuyệt đối đã được xác lập. Người có thể hiểu rõ ý nghĩa của điều đó, trong khoảnh khắc ấy, chỉ có Tanya. Chính vì vậy, không chút giấu giếm, cô bước đi hân hoan như đang nhảy nhót để bộc lộ cảm xúc của mình.
Toàn bộ quang cảnh ấy diễn ra ngay trước mắt Trung tá Lergen, cơ mặt anh đang co giật như chuột rút khi nhận được báo cáo 60 vạn quân Dacia đã vượt qua biên giới. Trung tá Lergen chỉ biết ôm đầu khi liên tiếp nhận được những thông tin tệ hại từ chiến tuyến tới tấp bay về.
Chính vì thế, anh và các sĩ quan Bộ Tư lệnh cảm giác như mình đang bị ảo giác khi chứng kiến cảnh tượng Tanya tung tăng nhảy múa bước đi và ra lệnh không đoàn xuất kích mà không cần tổ chức cả buổi họp ngắn để úy lạo và phổ biến.
Nếu hỏi điều còn thiếu ở Không đoàn không quân ma pháp sư 203 - đội quân đã sống sót qua những chuyến hành quân gian khổ dưới những vách núi trên dãy Alpen với danh nghĩa huấn luyện thực chiến - là gì, thì Tanya sẽ ngay lập tức trả lời đó chính là “kinh nghiệm thực chiến”. Những thứ khác, như tinh thần đoàn kết của tập thể hay kinh nghiệm có được từ các khóa huấn luyện cũng là vấn đề không nhỏ. Tuy nhiên, Tanya không thể nào chịu nổi việc một đội quân mà lại thiếu sót đi yếu tố quan trọng nhất, đó chính là “thực chiến”. Dù một người có cố gắng rèn giũa mình ở trại huấn luyện đến đâu đi chăng nữa, khi bước ra chiến trường vẫn chỉ là một gã tay mơ, không hơn không kém.
Bãi diễn tập ngoài trời Turao này nằm ở vùng Đông Nam, ngược hướng hoàn toàn với chiến trường chính. Ngoài việc an toàn ra, rõ ràng không thể phủ nhận được bầu không khí ở đây rất dễ khiến con người ta xao nhãng. Dùng nguồn lực con người làm lá chắn để bảo vệ cho một nơi như thế này quả thật lãng phí. Vì vậy, khi được yêu cầu hãy cảnh giác ở Dacia, Tanya hiểu rằng, đó chỉ là một phương pháp để ít nhiều duy trì cảm giác căng thẳng cần thiết cho bầu không khí ở nơi đây.
Dù sao đi nữa, xét về sự chênh lệch tiềm lực quốc gia và thói quen sử dụng sức mạnh quân sự không chút ngần ngại của Đế quốc, không nghi ngờ gì việc Dacia sẽ kìm chế và biết thân biết phận. Đó là hướng suy nghĩ hợp lý.
Cũng chính vì vậy, từ sâu thẳm trong lòng mình, Tanya không thể nào hiểu nổi lời tuyên chiến vừa được đưa ra. Chỉ vì muốn thể hiện sự hiệp lực quốc tế mà những con người Dacia này sẵn sàng đánh đổi lấy sự an nguy của Tổ quốc họ ư? Ai mà ngờ nổi những suy nghĩ ngu ngốc ấy vẫn còn đang tồn tại chứ? Tanya vẫn đang bán tín bán nghi rằng, phải chăng sự thực đây chỉ là một báo cáo sai sót và một mệnh lệnh khẩn sẽ được ban ra ngay lập tức để ngừng cuộc chiến này lại.
Không biết may mắn hay xui xẻo đây, nhưng cái tên quyết định bắt đầu cuộc chiến này đúng là đầu óc nằm ngoài tầm lý giải của Tanya rồi.
“Hiện tại, Không đoàn không quân ma pháp sư số 203 đã sẵn sàng vào trạng thái chiến đấu. Có thông tin gì từ Bộ Chỉ huy biên giới không?”
Vô số sĩ quan Bộ Tư lệnh đang cuống cuồng chạy khắp nơi, liên tục hét vào trong vô tuyến lẫn điện thoại khi liên lạc với một nơi nào đó để trao đổi thông tin, tạo nên một bầu không khí hết sức huyên náo.
“Trung úy Weiss! Hãy ra lệnh tái tập kết và phân phát đạn dược!”
“Thưa Thiếu tá, có tin tức về chiến trường từ hạm đội không quân số 71 . Tần số của Sở Chỉ huy cũng đã được cung cấp.”
“Ngay lập tức nhận tin. Thêm nữa, mau gọi Thiếu úy Serebryakov đến đây!”
Tanya ra lệnh ngừng cuộc diễn tập và đưa ra các chỉ thị xử lý sau đó một cách hiệu quả. Cô xoay gương mặt hơi nhăn nhó của mình về phía là Trung tá Lergen, người mang vẻ mặt như thể đã dự đoán được một sự kiện thế này sẽ diễn ra. Mặc dù đã được gợi ý trước, nhưng nếu biết quốc gia Dacia láng giềng thật sự đang lên kế hoạch chống lại Đế quốc, thì ít nhất cũng một lần phái cử cô đến đó với tư cách là tùy viên quân sự hoặc sĩ quan phụ trách liên lạc đi chứ. Nếu làm như vậy, cô đã có thể tìm hiểu và nắm bắt được nên tấn công vào đâu rồi.
“... Quả là một cuộc công kích bất ngờ. Tôi có nên tỏ ra bất ngờ như vậy không, thưa Ngài Trung tá Lergen?”
“Cô mỉa mai tôi cũng được. Nhưng Thiếu tá, tôi muốn cô triển khai thế trận trì hoãn.”
Do đơn vị của cô trực thuộc Bộ Tổng Tham mưu, nên khá nhiều các tham mưu cấp cao đã ra vào khu vực đóng quân hiện tại của cô. Có vẻ như Tanya đã đoán đúng, mối quan tâm của bọn họ không gì khác ngoài quốc gia Dacia rộng lớn. Chính vì vậy, cả khi những báo cáo khẩn dồn dập từ biên giới gửi về và cả khi Trung tá Lergen mang mật lệnh từ Bộ Tổng Tham mưu đến, Tanya chỉ còn biết cố gắng nén tiếng thở dài của mình.
“Hả? Triển khai thế trận trì hoãn? Ý Ngài là cầm chân quân đội Công quốc Dacia bằng không đoàn của tôi à?”
“Tôi biết rằng đây là một đòi hỏi vô lý. Nhưng dù huy động Cụm tập đoàn quân phía Đông hay gửi viện quân từ Trung ương đi nữa thì duy trì chiến lược đa mặt trận phải đặt lên hàng đầu. Điều này đồng nghĩa với việc ta buộc phải tiến hành cầm chân quân địch ở đâu đó...”
Dù rằng không đoàn này mới chỉ được thành lập và bản thân Tanya cũng chỉ là một Không đoàn trưởng, nhưng thật khó chịu khi bị khinh thường như thế này. Theo báo cáo, đội quân vượt qua biên giới của Công quốc Dacia chỉ có tổng cộng 60 vạn quân và tất cả đều là lực lượng mặt đất. Họ chỉ như các hướng đạo sinh đang thản nhiên vượt lên những vùng đồi núi.
“Xin thứ lỗi vì đã ngắt lời Ngài, nhưng cái thứ gọi là quân đội Công quốc Dacia chỉ là một lực lượng quân sự tiền hiện đại, bao gồm một lũ ô hợp cả binh lính và nông dân chưa qua bất kỳ khóa huấn luyện quân sự chính quy nào.”
Sau khi được thăng chức, từ những thông tin Tanya thu thập được trong quãng thời gian nghiên cứu và học tiếng Dacia thì Đại Công quốc Dacia thực ra là đất nước chưa hoàn chỉnh các nền tảng cơ bản của một quốc gia, nói chính xác hơn, đó là một Tiểu quốc1 . Tuy số lượng có đông đảo, nhưng trước một lực lượng ô hợp, có trình độ chiến đấu ngang ngửa hướng đạo sinh, mà chỉ đánh để cầm chân kẻ địch thì Đế quốc sẽ thành trò cười cho cả thiên hạ.
“Dẹp chuyện huy động các Cụm tập đoàn quân khác đi, chỉ cần tập trung bốn sư đoàn tại chỗ là quá đủ để hủy diệt kẻ thù. Về phía chúng tôi, dù sức hèn tài mọn, nhưng thay vì đánh cầm chân, chúng tôi sẵn sàng đóng vai trò quân tiên phong đẩy lui cuộc xâm lăng của kẻ thù.”
“... Cô có hiểu mình vừa nói gì không, Thiếu tá?”
“Vâng, tôi hoàn toàn ý thức được những lời mình nói. Theo tôi, trận này cũng chỉ giống như việc dùng một quân đội được vũ trang toàn diện đè bẹp một lũ hướng đạo sinh. Không chừng thực tế còn đơn giản hơn cả điều tôi vừa ví von nữa.”
Quân đội này xem chừng còn chưa đạt đến trình độ quân địa phương hay lính bán thời gian nữa, binh lính Dacia chủ yếu là những binh sĩ bán nông. Chúng chỉ như một toán cướp được vũ trang hóa và thiếu kỷ luật quân đội. Chỉ cần một đòn đánh cũng đủ nghiền nát chúng. Nếu đến nỗi đó mà còn đánh không được thì Tanya sẽ cảm thấy xấu hổ đến mức không dám nhận mình là một quân nhân nữa. Dù sao, quân đội của một quốc gia hiện đại là một đội quân được trang bị hiện đại để sẵn sàng giáng những đòn sấm sét bất cứ lúc nào có báo động. Một quốc gia hiện đại, có trong tay những trang bị kỹ càng như thế thì không lý nào lại không thể thổi bay một tập hợp những lũ lạc hậu được.
Sự chênh lệch giữa sức mạnh quân sự hiện đại và cận hiện đại là tuyệt đối. “Mật lệnh được gửi tới chỉ có nội dung là ‘Hãy hành động một cách thích hợp nhất để bảo vệ biên giới quốc gia’”.
Đây là một tình thế cho phép chúng ta có thể hành động tự do. Nói cách khác, hãy hành động một cách thích hợp nhất dựa trên tình huống thực tế. Đó là kỹ năng tối thiểu, đồng thời cũng là phương pháp tiêu chuẩn để đánh giá toàn diện một người chỉ huy. Một quân đội được trang bị đầy đủ mà lại hoảng hốt bỏ chạy trước một cộng đồng người đang đi dã ngoại sao?
Nếu việc đó xảy ra, nó sẽ vĩnh viễn trở thành một vết nhơ trong lịch sử. Và có lẽ, thậm chí sẽ trở thành trò cười trong lịch sử chiến tranh.
Chỉ có mục đích của nhiệm vụ được giao, còn cách thực hiện, về nguyên tắc là hoàn toàn tự do. Chính vì vậy, nếu thất bại, đó là do năng lực của bản thân chưa đủ, mà Tanya thì không muốn bị gọi là bất tài.
“Ngài Trung tá, trước khi vượt biên, đã có cuộc pháo kích hay không kích nào từ phía Dacia chưa?”
“Không, không có.”
Nếu 60 vạn quân xâm lược dưới sự yểm trợ của không quân Cộng hòa hay Liên bang, việc chúng ta ngay lập tức gọi chi viện là điều hoàn toàn không có gì xấu hổ cả. Tuy nhiên, trước một đối thủ không có chút động thái không kích hay pháo kích nào mà gọi cứu viện, đúng là lo bò trắng răng. Việc kẻ địch có đông quân và được xếp ngay hàng thẳng lối chỉ càng khiến tầm bắn của chúng ta trở nên thuận lợi hơn mà thôi.
“Kinh nghiệm” là một người thầy tuyệt vời và lũ người chưa được khai sáng về sự chênh lệch trình độ văn minh đó cần phải được dạy dỗ.
“Trình độ kẻ địch của chúng ta chỉ đến thế thôi đấy. Nếu như vậy, tôi sẽ dùng cây búa sắt văn minh mà đập nát lũ man di đó.
Chúng ta sẽ xác lập uy thế trên không và dạy cho chúng biết về sự đe dọa của binh chủng ma pháp sư là kinh khủng đến mức nào.”
“Cái gì?”
“Không đoàn của tôi là một đội quân được vũ trang toàn diện và được rèn luyện kỷ luật. Tôi sẽ quét sạch chúng cho Ngài xem. Chiến tranh hiện đại đã đạt đến mức mà mỗi quốc gia phải dốc toàn bộ sức lực của mình một khi đã lâm trận. Giáo dục, huấn luyện, quân vận. Khác biệt của tất cả các mặt đó giữa cường quốc và phi cường quốc là tuyệt đối, lịch sử là nhân chứng không thể hùng hồn hơn. Và với tư cách một Chinh Tướng, tôi sẽ thổi bay hoàn toàn kẻ thù.”
“Cô có biết mỗi quân tiên phong của họ thôi mà đã lên tới gần ba sư đoàn không?”
Trên bản đồ, quân đội Dacia được biểu thị bằng vô số mũi tên. Trong số đó, phần quân địch thâm nhập vào địa phận Đế quốc có vẻ như là đội quân thường trực tinh nhuệ nhất của Dacia, gồm ba sư đoàn.
Cái hiện thực này đúng là trò cười giải trí không chê vào đâu được. Hài hước! Gọi mình là quân tiên phong, đại diện cho toàn quân Dacia, mà không có đơn vị thiết giáp và bộ binh được cơ giới hóa. Chỉ đơn giản là sư-đoàn-bộbinh mà thôi. Trong mắt của Tanya, điều này chỉ càng phản ánh sức mạnh quốc gia của đối phương đáng thương đến nhường nào.
Nguyên lý cơ bản của quy luật cạnh tranh là mạnh được, yếu thua. Nhưng phải nói, kể từ khi được sinh ra đến bây giờ, đây là lần đầu tiên Tanya cảm thấy cõi lòng dấy lên một niềm thương cảm cho cuộc chiến đầy bất công với kẻ thù như thế này.
“Đây không phải là một cuộc chiến. Đây đơn thuần chỉ là một cuộc trừng phạt. Tôi sẽ dạy cho họ biết quân đội là như thế nào, chiến tranh là ra sao.”
(Còn nữa)
Hãy Đăng ký