Giỏ hàng rỗng
Mẹ và Kê tâm sự với nhau từ khi Kê còn chưa biết nói. Chúng tớ "tám" với nhau bằng ánh mắt, nụ cười, thậm chí qua tiếng khóc nức nở hay thút thít của Kê. Mỗi lần chỉ cho Kê một vật gì là mẹ Anh lại mô tả rất chi tiết về sự vật, hiện tượng đó cho Kê, dù có thể Kê chưa hiểu hết được, dù đó là một bông hoa, món đồ chơi, hay cơn mưa rào bất chợt. Nhưng mẹ Anh tin rằng cách dùng từ, dùng câu dài đầy đủ các thành phẩn của mẹ sẽ giúp Kê phát triển ngôn ngữ một cách hiệu quả và tích cực.
Dù biết nói muộn hơn mẹ (tháng thứ 9), muộn hơn anh Din (tháng thứ 11), nhưng khi bắt đầu biết nói ở tháng thứ 15 thì Kê nói nguyên cả câu dài, đầy đủ chủ ngữ, vị ngữ và các thành phần phụ. Sau này khi đi học mẫu giáo hay tiểu học Kê luôn là người "hoạt ngôn" và lắm "lí luận" nhất lớp, thường xuyên đảm nhận vai trò dẫn chương trình trong các sự kiện của lớp, của trường.
Khi tâm sự với Kê dù là kể chuyện vui hay buồn, hay nhắc nhở, phê bình Kê, mẹ Anh đều cố gắng dùng ái ngữ - những lời ngọt ngào, nhẹ nhàng để Kê dễ hiểu, dễ chấp nhận những lời góp ý, dạy dỗ của mẹ mà hoan hỉ nhận lỗi và sửa đổi.
Mời bạn đón đọc.
Hãy Đăng ký