Giỏ hàng rỗng
Trước lúc viết cuốn sách này, tôi đã chứng kiến nhiều điều không hay: một người anh lìa xứ, một cậu trai bị cha hắt hủi… Họ vỡ tan ngay trong tổ ấm của mình, họ tìm thấy tình yêu thực sự cho mình nhưng tình yêu ấy còn bị vấp phải sự cấm cản, dè bỉu. Những câu chuyện rạc rời ấy nhiều lần quẫy lên trong tôi, làm tôi suy nghĩ, làm tôi buồn, và đôi lần thấy thất vọng, thật nhiều.
Giữa tình cảnh đó, tưởng chán chường mà buông xuôi, tôi đã được thấy những bức tranh đẹp, xán lạn. Là cha mẹ đón nhận con mình sau khi con come-out. Là người bạn hòa đồng với bạn bè… Vốn không có khoảng cách giữa người với người, dị tính với đồng tính, chuyển giới, song tính. Những tường rào chỉ là người ta dựng lên với nhau. Tin yêu đang dần lấp đi những bức tường ấy, tôi biết, và tôi tin, giống như tin vào nền tảng tốt đẹp giữa con người.
Trước đây, văn chương đối với tôi là một khoảng không trống rỗng. Tôi chưa từng nghĩ, và từng tin rằng, mình sẽ viết được điều gì đó hẳn hòi. Kể cả nhật ký, hay những bài tập làm văn thời mài đũng quần trên ghế nhà trường vẫn là cái gì chưa thật cụ thể, đối với tôi. Một ngày tôi đọc quyển “Hành trình về thị trấn Buồn Tênh” của những cây bút trên diễn đàn Tinhyeutraiviet, những bài viết đa dạng, đặc sắc về đề tài đồng tính. Tôi đã bắt đầu có chút rục rịch. Rồi đến một hôm, bạn tôi rủ tôi đi nhà sách Nguyễn Huệ, vừa lựa sách bạn vừa trầm trồ bảo “Nhìn sách bắt ham. Giá tui cũng viết được một hai quyển trưng lên cái kệ nầy chơi”. Lúc đó tôi nghĩ, trời đất, tự dưng rạo rực quá. Câu chữ của bạn thấy bình thường hết sức mà tác động vào tôi ghê gớm. Như một vệt dầu rỏ xuống vũng nước nhạt nhòa, đơn điệu, nó loang ra, bao vây, phủ kín tâm tôi. Như một cú huých lớn lao vào lưng tôi, nó hối thúc tôi đứng dậy, và đi, và chạy. Tôi tự nhủ, mình cũng nên viết một gì đó. Một câu chuyện. Một cuốn sách. Rồi tôi viết, gom tất cả những ý tứ, những vệt sáng và, cả những vũng tối trong quá khứ ra mà viết. Những gì từng chứng kiến, tôi trút ra hết trong câu chữ. Từ những câu chuyện đắng lòng, nhức nhối, chuyện người cha đánh con bằng dây điện, người mẹ mắng và tát vào mặt con, người anh mạt sát và đánh gãy chân người em, chỉ bởi những người con, người em… ấy là người đồng tình hoặc song tính. Đến những câu chuyện vui, và đẹp, như hai vị phụ huynh gât đầu đồng ý cho đứa con trai của họ quen một đứa con trai khác, như đôi bạn ngày càng quý trọng và gắn khít với nhau hơn, sau khi người kia come-out với bạn, với gia đình… Từ vế trước đến vế sau là cả một đối lập đến choáng ngợp.
Có lần tôi nghĩ, sao người ta không thể sống với nhau như ở vế sau, mà thực tế còn lắm câu chuyện đau lòng như ở vế trước? Sao mà giữa những đẹp đẽ, còn nhiều điều bức bối như vậy? Tại sao, tại sao, và tại sạo? Điều gì đã chia rẽ người ta, làm vụn rời người ta? Tôi dợm nghĩ. Vốn giữa người với người đâu có khoảng cách nào đâu? Những bức tường, những thành lũy vây bủa đầy gai góc chúng ta nhìn thấy là do người ta dựng nên với nhau. Người đi trước dựng lên. Người đi sau đắp bồi, thêm thắt, củng cố. Rồi riết cũng quen, người ta lại nghĩ, và tin, những bức tường kia là điều bình thường. Là sự hiển nhiên.
Vì điều đó mà “Tôi là gay” của tôi chào đời. Chín truyện ngắn, chín câu chuyện của những phận người khác nhau. Có người sẽ rùng mình vì cái chết quá bất ngờ của nhân vật nam trong truyện “ Số đời”. Có người sẽ bắt gặp những thân phận muốn được ngoi lên hòa mình vào dòng người nhưng bi kịch lại dìm họ xuống vực thẳm trong truyện “ Phận”, “Miệng đời”. Có thể, người ta sẽ dở khóc dở cười khi chứng kiến cuộc đối thoại giữa một vị xe ôm kiêm giáo sư với cô phóng viên của tòa soạn XYZ ở “Cuộc phỏng vấn Mr. Kỳ Thị”. Hoặc có người sẽ rơi vào chiều sâu suy nghĩ khi tiếp xúc với “Đà Lạt đắng” và “ Quán cà phê vô thường”. Và có người sẽ mỉm cười, vì rút cùng cái đêm tối trong “ Đêm thánh vô cùng”, “Mùa nhật thực”, nhất là “ Đêm cười” cũng bị khuấy tan bởi ánh sáng của niềm tin, của hy vọng và nghị lực, để ánh sáng cứ thế mà tuôn, mà đổ vào lấp đầy cái khoảng tĩnh mịch của bóng tối, của đớn đau. Chín truyện ngắn, nhưng chỉ một mục đích duy nhất, một tham vọng lớn lao của tôi, là lay động cái bức tường ngăn cách người với người và tâm hồn nhiều lớp người. Tôi không mơ hạ bệ bức tường ấy, hay mơ làm thay đổi tâm hồn hàng hàng con người. Mà chỉ lay thôi. Lay, và những người đi trước, song hành và cả những người đi sau tôi cũng lay. Để tự cái bức tường ấy sụp đổ, để tự tâm hồn người ta biến chuyển. Tôi tin vào sự biến chuyển ấy, trong tương lai gần, cũng như tin vào nền tảng tốt đẹp giữa người với người. Rồi thì những đóa hồng, cúc, lan, mai, đào, mẫu đơn, những cái đẹp cũng sẽ nở hoa. Phải không?
- Nguyễn Minh ĐoànMời bạn đón đọc.
Hãy Đăng ký